Cảm nghĩ trước cờ đỏ máu hồng |
Một nét đẹp văn hóa |
Riêng với
tôi, chào cờ đầu tuần không những đã trở thành một nếp sống mà nó còn là niềm
vinh dự, niềm tự hào, gắn liền với sự thiêng liêng cao qúi in đậm trong trái tim
tôi từ thủa ấu thơ từ những câu chuyện mà mẹ tôi kể lại.
CÂU CHUYỆN
CHÀO CỜ NĂM XƯA
Hồi đó, vào những ngày cuối của tháng 12 năm 1967,
giặc Mỹ điên cuồng leo thang bắn phá miền Bắc. Xã Cao Thắng, Huyện Thanh Miện,
tỉnh Hải Dương của tôi cách Hà Nội khoảng 40km về phía Đông, bộ đội ta đã chọn
nơi đây xây dựng trận địa phòng không đặt pháo cao xạ làm vành đai bảo vệ Hà
Nội. Trận địa pháo làm ở giữa cánh đồng cách xa làng hơn một cây số để không
ảnh hưởng đến nhân dân- Mẹ tôi nói, Khi đó mẹ tôi là đội trưởng đội du kích của
xã, ban ngày lao động sản xuất, ban đêm cùng với bộ đội chiến đấu bắn trả quân
thù. Các khẩu pháo được đặt trên những ụ đất cao hơn một mét, rộng khoảng hai
mươi lăm mét vuông nổi hẳn lên trên mặt ruộng được ngụy trang rất kỹ. Máy bay Mỹ
điên cuồng ném bom hòng vô hiệu hóa vành đai bảo vệ Hà Nội, nhưng chúng đã thất
bại bởi ý trí kiên cường sắt đá của bộ đội, nhân dân và du kích xã. Tối ngày
22/12/1967, các đồng chí lãnh đạo xã đề nghị với các anh chỉ huy trận địa pháo
phòng không tổ chức buổi tọa đàm nhân kỷ niệm ngày thành lập Quân đội Nhân dân
để ghi nhớ những công lao đóng góp của bộ đội đồng thời kịp thời động viên tinh
thần chiến đấu dũng cảm của bộ đội phòng không. Buổi tọa đàm đã được triển khai
tại ngôi nhà tranh của ủy ban xã, hơn chục cán bộ, đảng viên chủ chốt của xã,
các đồng chí chỉ huy bộ đội phòng không cũng đã có mặt đầy đủ, trận địa pháo
vẫn trực sẵn sàng chiến đấu, đội du kích tập trung toàn bộ lực lượng ở ngoài
trận địa chỉ để lại 2 người trực bảo vệ cho buổi họp, trước khi tọa đàm, đồng
chí bí thư xã đề nghị tổ chức chào cờ, tưởng nhớ những anh hùng liệt sỹ đã hy
sinh vì tổ quốc, mọi người cùng đồng thanh nhất trí. Trong ngôi nhà lá lụp sụp,
ánh đèn dầu cũng không dám vặn to vì sợ máy bay Mỹ phát hiện, bài Quốc ca vang
lên hùng tráng bởi không chỉ những người bên trong mà ngay cả những chị trực du
kích ở bên ngoài cũng trang nghiêm ngẩng cao đầu cùng cất vang lời hát, “… Cờ
in máu chiến thắng mang hồn nước, súng ngoài xa chen khúc quân hành ca…”. Bỗng
có tiếng kẻng báo động dồn dập vang lên, máy bay Mỹ lại đến phá hoại, hôm nay
chúng đến quá sớm, mọi người đã tập trung sơ tán xuống hầm trú ẩn, nhưng bài
Quốc ca vẫn vang lên xen lẫn tiếng pháo cao xạ của trận địa ta cùng tiếng gầm
rít của máy bay địch. Rồi một loạt tiếng nổ như long trời, lở đất, một quả bom
rơi sát ngôi nhà lá của ủy ban xã, ngôi nhà biến mất, thay vào đó là lớp đất đá
dày hàng mét bên cạnh là một hố bom sâu hoắm. Hơn chục cán bộ, chiến sỹ đã hy
sinh, chỉ còn một người may mắn sống sót.
Đây là một mất mát vô cùng to lớn đối với bà con nhân
dân xã nhà, tất cả các đồng chí lãnh đạo chủ chốt đã hy sinh. Biến đau thương
thành hành động, ngay đêm hôm sau, một chiếc máy bay Mỹ đã bị bộ đội và du kích
xã nhà bắn hạ rơi ngay xuống cánh đồng làng bên. Mỗi lần nhắc đến chuyện này mẹ
tôi đều rơm rớm nước mắt.
Nữ du kích Việt Nam |
|
Đã nhiều lần tôi thắc mắc với
mẹ là tại sau khi có báo động mà các bác, các chú không xuống hầm trú ẩn. Với
vẻ mặt nghiêm nghị mẹ tôi nói rằng hồi đó tinh thần cách mạng cao lắm, được
đứng chào cờ, hát quốc ca, tưởng nhớ đến những anh hùng đã hy sinh vì tổ quốc là
niềm tự hào và thiêng liêng lắm, mỗi một lần như thế là mỗi một lần người cán
bộ, đảng viên thề trước Đảng, thề trước tổ quốc, trước những người đã ngã xuống
để bảo vệ nền độc lập, thề trọn đời cống hiến cho Đảng, sẵn sàng chiến đấu
quyên mình để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân. Mặc dù mọi người đều biết có máy
bay địch, nhưng lời thề họ đọc chưa xong, lòng yêu nước, sự quyết tâm của họ
quá lớn, họ đã quyên đi sự sống của bản thân mình, một lòng một dạ phụng sự tổ
quốc, phụng sự nhân dân.
Sau này đi học, tôi được biết nhiều hơn những cá nhân
anh hùng, những tập thể anh hùng. Nhưng có lẽ những người chiến sỹ, cán bộ,
đảng viên trong câu chuyện mà mẹ tôi kể lại với riêng tôi sẽ mãi mãi là những
người anh hùng vĩ đại nhất, ấn tượng nhất, sâu sắc nhất. Giờ đây những ụ pháo
đã được san bằng để lấy ruộng sản xuất, xác máy bay Mỹ cũng đã được các anh bộ
đội kéo đi, nhiều hố bom quá lớn không thể lấp nổi đã trở thành ao nuôi cá. Nhưng
vẫn còn đó cả một cánh đồng rộng hàng trăm hecta mang tên “Cánh đồng ụ pháo”,
vẫn còn đó một nấm mồ tập thể để bà con nhân dân trong xã thắp hương tưởng nhớ
trong những dịp lễ tết. Và vẫn còn đó những người nữ du kích năm ấy nay đã bước
sang tuổi sế chiều như mẹ tôi.
THIÊNG LIÊNG
PHÚT CHÀO CỜ
Trở lại chuyện chào cờ đầu tuần ở huyện Sông Hinh,
cách đây 2 năm, khi Huyện ủy Sông Hinh triển khai kế hoạch tổ chức chào cờ đầu
tuần gắn với việc học tác phẩm “Sửa đổi lối làm việc” của Bác trong các cơ
quan, đoàn thể đã có không ít người tỏ vẻ ngần ngại. Đây là một ý tưởng quá mới
mẻ nhưng thực ra nó quá đỗi quen thuộc của những người dân đất Việt. Nhưng vẫn
không tránh khỏi đây đó bên bàn cà phê, túm ba tụm bảy những lời băn khoăn lo
lắng, “liệu có tình trạng “đánh trống bỏ dùi” không?”, hay là “chắc chỉ được thời gian đầu thôi”… Những
điều đó dần tan biến bởi hiệu quả của việc chào cờ đầu tuần ngày cảng trở nên
rõ nét, nó đã trở thành một nếp sinh hoạt, một thói quen thông thể thiếu trong hầu
hết cán bộ, đảng viên đang công tác trong huyện. Ở đây, ngoài việc giáo dục cho
cán bộ, đảng viên ý thức tổ chức, kỷ luật, lòng tự hào, tự tôn dân tộc, các mẩu
chuyện về tấm gương đạo đức sáng ngời của Bác Hồ kính yêu sẽ là những bài học
quí báu để cho mỗi cán bộ, đảng viên soi rọi hàng ngày, soi rọi từng việc làm,
từng cử chỉ.
|
Với riêng cá nhân tôi, được sinh ra và lớn lên khi
nước nhà đã được độc lập, được tự do, nhưng tôi luôn tâm niệm về cái giá của sự
độc lập tự do ấy, đó là những thế hệ chiến sỹ bộ đội, những nữ thanh niên xung
phong hy sinh chọn tuổi xuân vì một lý tưởng cao đẹp, đó là những nữ thanh niên
du kích xã, những cán bộ, đảng viên gương mẫu, trung thành với Đảng, với tổ
quốc. Chính sự trung thành, gương mẫu ấy đã lay động hàng triệu con tim sẵn
sàng, xả thân để được cống hiến phụng sự cho Đảng, phụng sự cho cho Tổ quốc. Trong
những giây phút thiêng liêng ấy, hình ảnh các đồng chí cán bộ, đảng viên, chiến
sỹ năm xưa trong câu chuyện mà mẹ kể lại tái hiện trong tâm trí tôi, một cảm
giác nâng nâng như hòa quyện cùng lời hát hào hùng, cho dù trên cao tiếng máy
bay địch gào thét, tiếng bom nổ chát chúa bên tai. Những lúc đó tôi càng thấm
thía hơn giá trị phẩm chất tốt đẹp của con người Việt Nam, đó là tình yêu Tổ
quốc, Tổ quốc đã sinh ra ta, đã cho ta một cuộc sống tự do, ấm no, hòa bình,
được sống, cống hiến cho Tổ quốc đó là niềm vinh dự, niềm tự hào to lớn không
chỉ của riêng tôi mà sẽ là của mãi mãi các thế hệ mai sau.
Trong hơn 2 năm qua, chưa một lần vắng mặt trong các
buổi chào cờ đầu tuần. Và giờ đây tôi rất vui khi điều đó đã nhận được sự hưởng
ứng của đông đảo cán bộ, đảng viên và đã nhận được sự đánh giá rất cao của nhân
dân trong huyện. Việc chào cờ đầu tuần và học tập tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh
dưới cờ không còn hạn hẹp ở riêng huyện Sông Hinh mà có rất nhiều cán bộ, đảng
viên ở các địa phương khác trong tỉnh Phú Yên đã đồng tình hưởng ứng, nó không
còn ở trong phạm vi các cơ quan, đơn vị nhà nước mà nó đã đến cả các công ty,
xí nghiệp ngoài quốc doanh. Đặc biệt hơn, giờ đây, nhiều bạn trẻ đã ý thức được
lòng tự hào, tự tôn dân tộc, để biết được điều này không khó, chỉ một từ khóa
“chào cờ” và một cái “klic” chuột lên mạng chúng ta sẽ thấy hình ảnh Bác Hồ và
Quốc kỳ được các bạn trẻ đưa trang trọng lên những trang nhật ký cá nhân, trên
công cụ chát Yahoo Messenger của mình, đồng thời chúng ta bắt gặp ở đây vô vàn
những lời tâm huyết biểu hiện tình yêu vô bờ đối với dân tộc, đối với Bác Hồ,
cho dù họ đang sinh sống ở Việt Nam hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới, nhưng họ
đều có chung một dân tộc để tôn thờ, để tự hào và để phấn đấu, cống hiến.
KHI
HẠNH PHÚC NHÂN ĐÔI
Hồi còn nhỏ, nhân dịp ngày thành lập
Quân đội Nhân dân tôi được mẹ đưa đi thăm Lăng Bác cùng với các cô chú cựu du
kích của xã, gần 2 giờ sáng đã lên xe, đến Hà Nội sớm để kịp dự lễ chào cờ tại
Quảng trường Ba Đình. Nhìn xung quanh tôi thấy rất đông những người như các cô
chú ở xã tôi cũng đứng nghiêm trang ở các hàng bên cạnh, có lẽ họ cũng là những
cán bộ, Đảng viên ở các địa phương khác. Nhìn lá cờ Tổ quốc từ từ kéo lên tung
bay trong gió hòa cùng nàn điệu bài hát Quốc ca trầm hùng mọi người đều rưng
rưng nước mắt. Hôm đó mẹ tôi nói, được đứng chào cờ như như ngày hôm nay là
niềm hạnh phúc vô bờ, nhiều cán bộ, đảng viên, nhiều đồng đội của mẹ đã phải
đổi bằng xương máu, phải nâng niu, gìn giữ là trách nhiệm của tất cả người dân
Việt Nam.
Những giây phút thiêng liêng đó đã ngấm vào tôi từ lúc
nào không hay, chỉ biết rằng giờ đây sau mỗi lần chào cờ tôi lại thấy thanh
thản hơn, tin tưởng hơn đến những điều tốt đẹp. Là một cán bộ đảng viên dù đang
công tác ở một huyện miền núi còn gặp nhiều khó khăn, nhưng tôi tự hào là địa
phương đầu tiên trong tỉnh tổ chức chào cờ đầu tuần và càng hạnh phúc hơn khi ở
đó tôi được biết nhiều hơn những câu chuyện về tấm gương sáng ngời của người
cha già dân tộc. Mặc dù Người là một vị lãnh tụ tối cao, bận trăm công nghìn
việc, nhưng vẫn luôn tiết kiệm cho dân, cho nước từ những chiếc lạt tre , Người
cũng không quên dặn dò các đồng chí cán bộ phải chăm sóc bộ đội đang chiến đấu
từ những quả bồ kết, những chiếc lược bí, cây đàn, quả bóng đến việc vừa học
văn hóa vừa chiến đấu để nâng cao trình độ. Người luôn nhắc nhở cán bộ phải quan tâm giáo dục thanh niên bởi Người cho rằng
thanh niên là tương lai của nước nhà. Cho dù là vị lãnh tụ cao nhất nhưng Người
luôn từ chối bất kỳ sự ưu tiên nào dành cho mình, ngược lại Bác luôn có sự quan
tâm, chăm lo, gần gũi với tất cả mọi người, đặc biệt là đối với các em thiếu
niên nhi đồng. Người cũng căn dặn chúng ta phải chú ý giữ gìn bản sắc văn hóa
riêng của dân tộc mình. Cả cuộc đời của Bác tận tâm, tận lực, xây dựng nền móng
cho nước Việt Nam mà quyên đi cả bản thân mình, nhưng ngược lại cả dân tộc Việt
Nam đều gọi Người là Bác, mọi nơi trên đất nước Việt Nam này Bác đều coi là quê
hương máu thịt của mình…
Mỗi lần được ngắm nhìn lá cờ tổ quốc tung bay, tôi như
thấy Bác đang tươi cười vẫy gọi động viên khích lệ cố gắng vươn lên. Và mỗi lần
như thế tôi thầm nguyện phải hoàn tốt mọi nhiệm vụ của mình, không ngừng tu
dưỡng đạo đức, nâng cao trình độ chuyên môn, phải tiên phong gương mẫu trong
vai trò của một đảng viên, sống chan hòa yêu thương với đồng nghiệp, những
người xung quanh, vun đắp hạnh phúc gia đình, nuôi dạy con cái nên người.
Cho dù mình chưa có nhiều cống hiến cho tổ quốc như
những lớp cán bộ đảng viên năm trước, nhưng tôi nguyện sẽ luôn cố gắng hoàn thiện
mình để trở thành một đảng viên tốt, một công dân tốt, tiếp nối truyền thống của
những thế hệ đi trước, nguyện góp sức lực nhỏ bé của mình để xây dựng quê hương,
đất nước ngày càng tươi đẹp hơn đúng như tâm nguyện của Bác Hồ kính yêu hằng
mong muốn ■
0 nhận xét:
Đăng nhận xét